CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen


Phan_13

Chương 6: Không Khỏi Đau Lòng

Thượng Quan Tuyền chấn động toàn thân, trong lòng kêu lên một tiếng, hắn điên cuồng hôn cô, khuôn mặt tuyệt mĩ đã sớm đỏ bừng, toát lên vẻ kiều mị làm người ta yêu thương.

Cô muốn trốn tránh nhưng bàn tay đặt sau lưng giữ chặt cô lại, xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cảm giác nóng bỏng, Thượng Quan Tuyền không biết mình nên như thế nào, cô không muốn bị khống chế, nhưng lại cứ thế mà đắm chìm trong cảm giác như bị cướp đoạt này.

“Anh, anh...”. Thượng Quan Tuyền thở hổn hển.

Trong miệng cô đã tràn ngập hơi thở nóng bỏng mùi đàn hương của người đàn ông, đang lúc cô cảm thấy không thể hít thở... Đôi môi của hắn càng điên cuồng hơn, cướp đi lý trí của cô.

Dần dần, Lãnh Thiên Dục không thấy thỏa mãi khi chỉ môi lưỡi dây dưa thế này, hắn... muốn nhiều hơn!

Hắn buông cô ra, đôi mắt đen bừng bừng một ngọn lửa quỷ dị, đầu lưỡi nóng bỏng rời xuống, giống như thương tiếc hoặc là bá đạo, hôn xuống cần cổ trắng của cô.

Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh, nhất là khi thấy đôi mắt của Lãnh Thiên Dục càng thêm thâm trầm, dù sao hắn cũng từng có một đêm mây mưa cùng cô, cô hiểu ánh mắt này của hắn là có ý nghĩa gì.

Không...

Cô cảm nhận thấy bàn tay tràn đầy ma lực của Lãnh Thiên Dục phủ lên nơi đẫy đà của mình, cả người hoàn toàn run lên, sau đó dùng hết sức đẩy Lãnh Thiên Dục ra.

“Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra”. Thượng Quan Tuyền tức giận, càng đẩy mạnh, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

“Không nên cử động, nếu không tôi không dám đảm bảo mà bản thân sẽ lập tức muốn cô”.

Thượng Quan Tuyền căng thẳng, bởi vì cô đang ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục nên cảm nhận được rất rõ thứ cứng rắn và nóng bỏng của đàn ông đang bành trướng kia.

Cô không dám giãy giụa thêm nữa, đôi mắt chưa bao giờ tràn ngập sự hoảng sợ và luống cuống như thế này.

Lãnh Thiên Dục cố gắng điều chỉnh hơi thở, hắn luôn kiêu ngạo trước khả năng kìm chế của bản thân, nhưng trước mặt cô gái này lại khó có thể giữ được.

Hắn giơ ngón tay dài vuốt ve gò má cô, cô theo bản năng né tránh, sắc mặt Lãnh Thiên Dục liền thay đổi.

Đúng lúc này...

“Cốc, cốc, cốc”. Tiếng gõ cửa cẩn thận, từ tốn vang lên đã khiến bầu không khí mập mờ tan ra.

Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, đáy mắt hắn càng thêm âm trầm.

“Vào đi”.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhưng cánh tay hắn vẫn nhất quyết không buông Thượng Quan Tuyền ra.

Khi quản gia dè dặt đem hộp thuốc vào, Thượng Quan Tuyền chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Để xuống đấy rồi ra ngoài đi”. Lãnh Thiên Dục trầm ổn ra lệnh.

“Vâng, Lãnh tiên sinh”. Quản gia đặt hộp thuốc trên mặt bàn rồi lui ra ngoài.

Lãnh Thiên Dục cầm lấy hộp thuốc, bàn tay nhanh chóng đặt trước ngực cô, cởi cúc áo ra...

“Anh làm gì vậy?”. Thượng Quan Tuyền thét lên chói tai, trên mặt hoàn toàn là vẻ cảnh giác.

“Đừng động đậy”.

Lãnh Thiên Dục quát lên, ngăn lại hành động phản kháng của cô, sau đó bàn tay nhanh chóng cởi áo cô ra.

Chết tiệt thật!

Bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt lại hình quả đấm!

Vốn là người lạnh lùng vô tình, vậy mà khi kéo áo xuống, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lãnh Thiên Dục không chỉ nhìn thấy vết thương do bị mảnh vỡ của ly rượu đâm vào khi nãy, mà còn thấy vết sẹo do bị đạn bắn trên người cô.

Hắn nhíu mày, sau đó cầm lọ thuốc lên, giúp cô xử lý vết thương đang chảy máu.

Cảm giác lạnh như băng từ tay hắn khiến cô không kịp đề phòng, cả người co rụt lại.

“Đau không?”

Hắn nhìn cô, đôi mắt luôn thâm thúy lạnh lẽo giờ ánh lên một tia ôn tồn nhàn nhạt.

Vẻ dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm động lòng người.

“Vết thương không nặng lắm, xử lý một chút là ổn”.

Nói xong, hắn nhanh chóng băng bó lại vết thương cho cô.

“Hả?”. Thượng Quan Tuyền ngẩn ra: “Lãnh Thiên Dục, sao anh lại...”.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”. Lãnh Thiên Dục bất ngờ hỏi khiến Thượng Quan Tuyền không kịp đề phòng.

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết sẹo do bị đạn bắn, nếu như hắn đoán không sai, cô bị viên đạn đường 22mm bắn vào, loại đạn này xuyên qua cả ba lớp áo chống đạn!

Khi biết được điều này, Lãnh Thiên Dục chau mày, không biết tại sao hắn lại cảm thấy đau đớn.

Thượng Quan Tuyền nhìn dáng vẻ hắn như vậy, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ, trước giờ ấn tượng của cô về hắn là một người cao cao tại thượng, vậy mà lúc này, vẻ mặt và động tác của hắn không hề đánh mất vẻ uy nghiêm vốn có, ngược lại càng làm mềm đi đường nét sắc bén khiến hắn càng thêm quyến rũ.

Lòng cô khẽ run lên, đáy lòng như được một sợi lông mềm mại nhẹ nhàng vuốt qua, không thể gọi là kích thích, chỉ là khẽ lướt qua mà thôi.

Không biết tại sao, cô không kìm được nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, nhàn nhạt nói: “Đây đều là do anh tặng cả”.

Chương 7: Chỉ Có Một Cơ Hội

Đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền, dĩ nhiên hắn ta không mấy để tâm đến lời nói của cô mà chỉ cất giọng lạnh lùng: “Bị bắn lúc nào?”

Dứt lời, ngón tay thon dài khẽ vuốt vết thương, đáy mắt thoáng qua tia tình cảm phức tạp khó có thể phát hiện.

Thượng Quan Tuyền thấy hắn hỏi như vậy, cảm giác xúc động nho nhỏ vừa mới nảy sinh khi nãy liền biến mất, cô cười lạnh, hất tay hắn ra, nói: “Lão đại quả thật là người hay quên đấy, súng do chính ngài sai người bắn, vậy mà còn ở đây làm bộ làm tịch, đúng là kẻ tiểu nhân”.

Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy không khỏi thấy kì lạ, hai hàng lông mày cau chặt lại, sau đó quát lên: “Nếu cô thật sự muốn giết tôi thì không cần phải tìm cái lý do vớ vẩn kiểu đó”.

Cô cứ như vậy mà muốn giết hắn? Là vì nhiệm vụ hay thật sự hận hắn đến xương tủy? Nghĩ tới điều này, đáy mắt Lãnh Thiên Dục càng thêm lạnh lẽo.

“Lãnh Thiên Dục, anh… A…”. Đáy mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên tia quật cường, vừa giơ tay lên mà do mới bị thương nên đau đớn hét lên.

Ngay sau đó, thân thể mềm mại bị Lãnh Thiên Dục giữ chặt lấy, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Cô ngồi yên một chút đi”.

Giờ phút này, Thượng Quan Tuyền có một nét hấp dẫn khó tả, quần áo hơi xộc xệch, mái tóc dài đen nhánh theo động tác ngửa cổ của cô nửa che nửa đậy thân người trắng nõn, như ẩn như hiện càng thêm phần quyến rũ.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn không khỏi biến hóa.

“Đồ hạ lưu”.

Thượng Quan Tuyền thấy ánh mắt của hắn nhìn mình như vậy, sắc mặt tái đi, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cổ áo, nói:“Lãnh Thiên Dục, tôi không phải thuộc hạ của anh, đừng ra lệnh cho tôi”.

“Phải không? Vậy tôi cũng nên suy nghĩ xem, nên làm thế nào để đối đãi với đặc công mà Niếp Ngân coi trọng nhất đây”.

Lãnh Thiên Dục lạnh mặt, một tay vòng qua ôm chặt lấy Thượng Quan Tuyền trong ngực mình, thân hình cao lớn hoàn toàn chôn vùi cô.

Hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở phái nam nồng đậm tựa như loài chúa tể, Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh, vừa định né ra phía sau lại bị bàn tay Lãnh Thiên Dục kéo chặt lại.

“Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra”.

Thượng Quan Tuyền giơ cánh tay không bị thương lên định đập vào người hắn, nhưng trong chốc lát lại bị Lãnh Thiên Dục giữ lấy, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên nụ cười lạnh:

“Người phụ nữ của tôi à, bạo lực như vậy không tốt đâu”.

“Ai là người phụ nữ của anh? Anh đừng có mộng tưởng”. Đôi mắt trong trẻo của Thượng Quan Tuyền lườm hắn.

“Sao? Chuyện đêm đó cô quên rồi à?”

Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, sau đó, chỉ dùng một tay để cố định hai tay cô, tay còn lại vuốt ve gò má cô: “Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị của cô”.

Thượng Quan Tuyền theo phản xạ né tránh, giống như động phải khoai ngứa: “Lãnh Thiên Dục, anh thật khốn kiếp, anh…”

“Không phải là cô vẫn muốn giết tôi sao?”

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng cắt ngang lời cô, đôi môi mỏng tiến sát lại gần môi cô, giọng nói nhỏ mập mờ mà lạnh lẽo: “Tôi sẽ cho cô cơ hội”.

Hắn dừng lại, đáy mắt toát ra vẻ lạnh lẽo.

Bàn tay rắn chắc khóa chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên vành tai cô.

Cô không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác run rẩy xông thẳng lên đỉnh đầu.

“Anh có ý gì?”. Thượng Quan Tuyền hỏi.

Một tay của hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng khẽ cười: “Trở thành người phụ nữ của tôi, chỉ như vậy cô mới có cơ hội giết tôi”. Đôi mắt đen lạnh lùng của hắn trong nháy mắt tràn ngập vẻ nguy hiểm như một con dã thú đang săn con mồi.

Thượng Quan Tuyền trợn to mắt, gương mặt bộc lộ vẻ không thể tin, không nghĩ tới câu nói của cô với Niếp Ngân lại trở thành sự thật.

“Lãnh Thiên Dục, anh đừng có mơ tưởng, tôi thà bị anh giết cũng không làm người của anh”.

“Giết cô?”. Lãnh Thiên Dục cười lạnh, sau đó thân hình cường tráng lập tức đè cô xuống dưới: “Nếu tôi vẫn còn hứng thú với cô thì còn lâu mới giết cô”.

Nói xong, hắn bá đạo cúi xuống hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, như muốn cướp đi tất cả ngọt ngào trong đó, cuồng loạn mà hưởng thụ.

Hơi thở đàn ông nồng đậm tràn ngập khoang miệng cô…

Đồng thời, hai bàn tay tà ác của hắn cũng không chịu yên.

Một tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé của cô, khóa chặt trên đỉnh đầu.

Tay khác nhanh chóng luồn vào xâm chiếm da thịt nhẵn nhụi…

Ở dưới thân trướng lên khiến hắn càng thêm điên cuồng…

Đáy lòng hắn đã trống rỗng từ lâu, giờ chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy chỗ khuyết thiếu. Trái tim của hắn đã băng giá, lạnh lẽo rất lâu rồi!

Vất vả lắm mới có được chút ấm áp, hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Hắn càng trở nên tham lam! Càng ngày càng không cách nào thỏa mãn được!

Trong lòng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Hắn muốn nhiều, nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

Sự tiếp xúc da thịt điên cuồng khiến Thượng Quan Tuyền liều mạng phản kháng, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi, giống như đêm hôm đó, tim càng đập nhanh, cô lại càng sợ hãi…

“Không cho phép anh chạm vào tôi”. Cô dùng hết sức mới thoát khỏi Lãnh Thiên Dục, nhân cơ hội này cô bật dậy, chạy đến trước cửa, ai ngờ…

“A…”. Thượng Quan Tuyền quên mất bên ngoài cánh cửa là suối Ôn Tuyền, “tùm” một tiếng, cả người cô trong nháy mắt ngã xuống suối.

Chương 8: Hành Hạ Ở Suối Ôn Tuyền

Suối nước nóng ấm áp lập tức bao vây lấy cô, một cảm giác ấm áp dường như muốn làm tan đi cảm giác bất an của Thượng Quan Tuyền, nhưng…

Thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục đứng dựa vào cửa, khóe môi cong lên, đôi mắt mang theo sức quyến rũ như muốn đem cả linh hồn của cô hút vào trong đó.

Cô gái này quả thật rất thú vị, Lãnh Thiên Dục không thể không thừa nhận cô gái này tạo cho hắn cảm giác rất hứng thú. Cô tỉnh táo, dù cô có hoảng sợ cũng khiến hắn nảy sinh ra một loại cảm giác chân thực khó tả, hai mươi tám năm nay dường như chưa hề có một cô gái nào khiến hắn cảm thấy như vậy.

Lãnh Thiên Dục tự tìm cho mình một lời giải thích hợp lý nhất, dù bên cạnh hắn không thiếu đủ loại con gái, nhưng đều không giống Thượng Quan Tuyền dám cả gan đặt cược với hắn, thậm chí ngay cả lần đầu gặp mặt.

“Này, Lãnh Thiên Dục, anh có phải là đàn ông không đấy? Ở đó hả hê cái gì?”

Bàn tay nhỏ bé vô lực của Thượng Quan Tuyền chống lên một hòn đá nhỏ bên suối Ôn Tuyền, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận nhìn về phía Lãnh Thiên Dục mà quát.

Chết tiệt thật! Đúng lúc này cô lại bị… chuột rút!

Mà gã đàn ông tự đại đó lại còn như đang đứng xem trò vui vậy!

Cô nhíu đôi mày thanh tú, cố gắng xóa tan cảm giác lúng túng này đi.

Dòng suối ấm áp như một bàn tay dịu dàng ôm lấy cô, khiến cảm xúc của cô không còn bất an như trước.

Lãnh Thiên Dục khoanh hai tay trước ngực, không hề chớp mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Bộ quần ảo mỏng trên người Thượng Quan Tuyền đã ướt nhẹp càng làm nổibật dáng người của cô, làn da trắng nõn giờ đã ửng hồng, đẹp đến mê người, mái tóc đen xõa dài, bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện càng làm người ta thêm khát khao…

Hắn đứng thẳng người dậy!

“Hình như cô cần tôi giúp!”

Lãnh Thiên Dục thong dong đi đến bên suối Ôn Tuyền, vừa nói vừa ung dung cởi quần áo trên người ra.

“Anh, tôi, tôi không cần anh giúp”.

Thượng Quan Tuyền trợn to mắt, khi cô thấy ánh mắt đầy vẻ chiếm đoạt kia của Lãnh Thiên Dục, vẻ tỉnh táo vất vả lắm mới có trong nháy mắt lại tan rã.

Lồng ngực rộng lớn, cơ thể nhanh nhẹn mà săn chắc, vòng eo tinh tráng, nhìn xuống dưới nữa…

Thân thể Thượng Quan Tuyền vô lực run rẩy, cô không dám nhìn tiếp nữa.

Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên tia hứng thú, hắn không nói gì, chỉ chậm rãi đi về phía cô.

“Anh, anh đừng tới đây, anh định làm gì?”

Thượng Quan Tuyền cố tỏ ra tỉnh táo nhưng giọng nói lại tràn đầy sự kinh hãi, sau lưng cô là hòn đá trơn bóng, cô không còn đường lui nữa.

Lãnh Thiên Dục liếc nhìn cô, sau đó bàn tay bá đạo vòng chặt qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, bàn tay khác đặt ở bắp đùi thon dài của cô, cố gắng khống chế lực, chậm rãi xoa bóp bàn chân bị chuột rút của Thượng Quan Tuyền.

“Đỡ hơn một chút rồi”. Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn hết sức đề phòng.

Thượng Quan Tuyền không thể không thừa nhạn, khi bàn tay hắn xoa bóp cho cô, cảm giác bị chuột rút không thoải mái cũng dần biến mất, nhưng mà…

Tư thế của hai người lúc này cũng quá là mờ ám.

“Đỡ hơn nhiều rồi… Cám ơn!”

Cô cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, cắn răng vào đôi môi đỏ mọng, khó khăn cất lời.

“Chân thành cám ơn thì phải nhìn vào mắt đối phương chứ”.

Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu nhìn cô, môi mím lại, ánh mắt sâu thẳm, vậy mà bàn tay lại thuận thế trượt xuống…

Thượng Quan Tuyền hít một hơi, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục.

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Làm chuyện mà cô đang nghĩ tới”. Hắn ngả ngớn trả lời.

Hắn thừa nhận lúc đối mặt với Thượng Quan Tuyền, khả năng kiềm chế trở nên rất kém, cho nên hôm nay Lãnh Thiên Dục không có ý định bỏ qua cho cô, nếu như cơ thể của hắn mãnh liệt muốn cô thì hắn sẽ không tự làm khổ mình nữa.

Sự tiếp xúc của hắn hết sức mãnh liệt, Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình đang bị cưỡng chế, tình cảnh đêm đó lập tức hiện ra trong đầu cô.

Cô sợ!

Nhận thức này làm cô càng thêm hốt hoảng và tức giận!

Thượng Quan Tuyền giết người không chớp mắt giờ cảm thấy tuyệt vọng, cô lại lần nữa cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng dù cô có dùng hết sức thì cũng không thể so với sức lực của hắn được.

“Tôi sẽ dạy cô cách trở thành người phụ nữ của tôi”.

Dứt lời, hắn thô bạo áp sát vào thân hình mềm mại đang ướt nhẹp của cô, hắn nắm chặt cằm cô, cưỡng hãn hôn lên đôi môi anh đào đang run rẩy.

“A…”.

Thượng Quan Tuyền ở dưới nước quẫy chân muốn đẩy hắn ra. Hơi thở nóng bỏng mùi đàn hương tràn ngập trong miệng cô, khiến cô không cách nào hít thở.

Cả người Lãnh Thiên Dục căng lên, ánh mắt trở nên sắc bén mà lạnh lẽo, vẻ quỷ quỵt ẩn núp trong con mắt sâu thẳm.

“Nếu như cô yêu tôi thì sao nhỉ?”

“Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó”. Thượng Quan Tuyền theo phản xạ có điều kiện cất giọng đầy kiên định.

Trong lòng cô đã có Niếp Ngân, làm sao có thể yêu người đàn ông khác nữa? Hơn nữa còn là kẻ thù của tổ chức – Lãnh Thiên Dục!

Thượng Quan Tuyền không hề biết, ánh mắt và giọng điệu của cô như vậy càng khiến Lãnh Thiên Dục tức giận thêm!

Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, chẳng qua là…

Trên thế giới này chỉ cần Lãnh Thiên Dục muốn, không ai có thể từ chối.

Sự phẫn nộ của hắn giống như ngọn núi lửa đang bùng phát, nhanh chóng nổ tung lên, hắn lại cúi xuống hôn cô.

Đôi môi nóng bỏng hung hăng giày xéo lên môi cô…

Đang lúc điên cuồng, một tiếng “xoạt” vang lên…

Quần áo trên người Thượng Quan Tuyền bị hắn xé ra.

Cơ thể không mảnh vải che thân vì sợ hãi mà run rẩy, hoàn toàn hiện rõ lên trong ánh mắt của người đàn ông.

Lãnh Thiên Dục chằm chằm vào cô, ánh mắt dần biến đổi…

Dục vọng tràn đầy tính chiếm hữu không chút nào che giấu, giống như đêm đó, cuồng dã chiếm lấy cô…

“Không…”

Trong giây lát, Thượng Quan Tuyền đã hoàn hồn trở lại, ý thức được sự nguy hiểm đang tiến đến gần…

Lãnh Thiên Dục dừng lại, nhìn cô ở dưới thân mình, cất giọng cao ngạo: “Được làm người phụ nữ của tôi là vinh hạnh của cô”.

Nói xong, hắn cúi xuống, điên cuồng hôn lên cần cổ trắng, bàn tay phủ lên nơi đầy đặn của cô, nhanh chóng giày vò, rồi hài lòng cảm nhận được nụ hoa thẹn thùng dưới bàn tay đang dựng thẳng lên.

Cảm giác tuyệt vọng dội đến, cô sợ cảm giác này, nó khiến cô vừa kinh hãi lại vừa đắm chìm vào đó.

Thân thể trắng nõn mềm mãi dưới dòng suối Ôn Tuyền càng tăng thêm vẻ mê người.

“Không hổ là tuyệt phẩm Niếp Ngân tìm được, thật đáng tiếc, cô chỉ có thể thuộc về một người là Lãnh Thiên Dục tôi”.

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục vì tràn đầy dục vọng càng trở nên thâm sâu, bàn tay chạy dọc xuống dưới.

“Anh… dừng tay lại!”

Hai gò má nóng lên, Thượng Quan Tuyền kinh hãi kêu lên một tiếng, cô muốn thoát ra ngoài, gã đàn ông đáng ghét này, cô không muốn ở cùng một chỗ với hắn.

“Đừng giãy giụa”. Hai cánh tay rắn chắc càng ôm chặt cô hơn, khiến cô không thể động đậy.

“Bé con, thả lỏng chút đi, như đêm đó ấy, bởi vì…trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu thôi”. Hắn hôn lên cần cổ trắng của cô rồi tàn nhẫn tuyên bố.

Cô cảm thấy trong cơ thể đang dâng lên một luồng nhiệt, nhưng cô không thể cứ bị hắn chiếm như vậy, hắn thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức muốn cướp đi cả linh hồn cô.

“Đừng, đừng như vậy… Lãnh Thiên Dục… cầu xin anh…”

Thượng Quan Tuyền nhìn hắn, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ van xin.

Cô chưa từng tuyệt vọng mà cầu xin như vậy, nhất là khi cô cảm thấy lý trí đang dần mất đi, quan trọng hơn là, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thứ kiêu ngạo to lớn kia.

Ánh mắt đáng thương như vậy hoàn toàn có thể khiến nhiều người động lòng.

Nhưng, Lãnh Thiên Dục tuyệt đối không nằm trong số “nhiều người” đó.

Hắn muốn cô, ngay lúc này!

“Cầu xin tôi? Nếu tôi muốn, dĩ nhiên cô phải đáp ứng tôi”.

Lãnh Thiên Dục tàn nhẫn lên tiếng, đồng thời, đôi chân thon dài của cô cũng bị cưỡng chế quấn lấy hông hắn.

“Tôi, tôi sợ…”.

Lúc này, Thượng Quan Tuyền đã không còn là một sát thủ đặc công khiến người khác nghe thôi đã sợ đến mất mật, ánh mắt cầu khẩn cùng giọng nói nức nở của cô giống như của một cô gái nhỏ nhu mì.

Đúng vậy, Thượng Quan Tuyền sợ loại cảm giác này, cảm giác khiến người ta vừa ngơ ngẩn vừa run sợ, quan trọng hơn là, cô nghĩ tới cảm giác đau đớn kia.

Thấy vẻ mặt cô như vậy, đáy lòng Lãnh Thiên Dục sinh ra cảm giác thương tiếc không nỡ, cảm giác này hắn chưa từng có với bất kì cô gái nào, nhưng hắn lại cố tình không để ý đến.

“Ngoan, ôm chặt lấy tôi”.

Lãnh Thiên Dục cũng không hề phát hiện giọng nói của mình có bao phần dịu dàng, hắn biết cô sợ, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi.

Nhưng… hắn không định bỏ qua cho cô! Nếu còn nhịn nữa, hắn sợ mình sẽ điên mất.

Ngay sau đó, vật to lớn kiêu ngạo thẳng một đường tiến sâu vào, chiếm lấy cô!

“A…”

Thượng Quan Tuyền thiếu chút nữa ngạt thở mà ngất đi, khoái cảm cùng đau đớn đan xen nhau, thân thể trắng như tuyết khẽ vặn vẹo.

Hai chân cũng không tự giác mà quấn chặt lấy hôn ghắn, cô hoàn toàn không còn biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới đang sôi trào, mà chỉ có hắn mới thể giúp cô.

“Anh… anh thật đáng ghét…”

Đầu óc Thượng Quan Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cô nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thỏa hiệp như vậy, ở suối nước Ôn Tuyền này, mặc hắn chiếm hữu lấy cô.

“Ngoan lắm”. Đáy mắt hắn đầy vẻ thỏa mãn, động tác càng thêm điên cuồng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog